Manwa review: Chủ tịch đại nhân, em tới đây! - Phần 2

Mục lục: [Ẩn]
Chương 6: Người máy mà cũng sôi bụng sao?
Trong ánh đèn vàng ấm của gian bếp, Cố Thiên Vũ đứng lặng lẽ dõi theo từng động tác của Phồn Tinh – người máy hình người đang cẩn trọng lật mặt món cá chiên. Dù biết rõ cô là sản phẩm của công nghệ hiện đại, được lập trình hoàn hảo tới từng chi tiết, trong lòng anh vẫn thoáng dấy lên sự tò mò: liệu thức ăn do một cỗ máy chế biến có thực sự khiến người ta cảm thấy ngon miệng?
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh liếc nhìn vào bếp rồi nhẹ nhàng nói:
“Cô làm tiếp đi, tôi ra mở cửa.”
Phồn Tinh khẽ gật đầu, không quay lại, chỉ đáp ngắn gọn như một thói quen đã được cài sẵn.
Cánh cửa mở ra, và gương mặt quen thuộc hiện lên trong đêm – đó là chú Tào, người đã gắn bó với nhà họ Cố suốt bao năm qua. Ông đứng đó với ánh mắt hiền hậu, vẫn là câu quan tâm cũ kỹ: đã ăn tối chưa để ông vào bếp nấu.
Cố Thiên Vũ mỉm cười, lùi người sang một bên để nhường lối:
“Không cần đâu, hôm nay để Phồn Tinh nấu. Chú cứ vào ngồi nghỉ, lát nữa nếm thử tay nghề người máy thế nào.”
Lời nói của anh vừa dứt, ánh mắt chú Tào đã liếc nhanh về phía gian bếp – nơi mà một “cô gái” với mái tóc dài được cột gọn gàng đang tỉ mẩn canh giờ nồi súp. Gương mặt ông giãn ra, nhưng đáy mắt vẫn ánh lên một thoáng hoài nghi khó giấu. Dẫu biết công nghệ thời nay tiến xa đến mức nào, việc đặt niềm tin vào một người máy thay cho con người thật chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Cả hai tiến vào phòng khách. Thiên Vũ thoáng kể vài điều về Phồn Tinh, về những khả năng vượt trội mà cô được lập trình sẵn. Từ trong bếp, dù không nghe trọn câu chuyện, Phồn Tinh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nửa dò xét, nửa ngờ vực đang đổ dồn về phía mình. Không phải lần đầu bị đánh giá, nhưng lần này lại khiến cô bối rối đến lạ.
Bữa tối được dọn ra sau đó không lâu. Trái với vẻ ngoài tưởng như lạnh lẽo vô cảm, mâm cơm mang ra lại tỏa hương thơm ấm áp, gợi nhớ đến những bữa ăn gia đình xưa cũ. Cố Thiên Vũ thử một miếng rồi nhíu mày – không phải vì thất vọng, mà là vì bất ngờ. Món canh có vị thanh, món kho đậm đà, và vị của món xào dường như làm sống dậy ký ức xa xôi về những bữa cơm bên ba mẹ năm nào.
Anh buông một câu nhận xét giản dị nhưng đầy cảm thán, còn chú Tào thì chỉ nhấp trà rồi cười nhạt, nói rằng hương vị đó có lẽ không đến từ sự tinh tế của người máy mà từ nỗi nhớ quá lớn trong lòng người thưởng thức. Đối với ông, Phồn Tinh dù có hoàn hảo đến đâu thì vẫn chỉ là một hệ thống vô tri, biết làm theo lệnh chứ không biết đặt tình cảm vào từng món ăn.
Giữa lúc không khí đang lắng dịu, Phồn Tinh bước ra với đĩa hoa quả tráng miệng trên tay. Nhưng ngay khi đặt chúng xuống bàn, một âm thanh lạ vang lên từ phía bụng cô – nhỏ thôi, nhưng đủ để cả hai người đàn ông cùng ngoảnh lại.
Âm thanh “ọc, ọc” ấy thật khó tin, phát ra từ một người máy.
Cả Cố Thiên Vũ và chú Tào đều sững lại. Giây phút đó, Phồn Tinh cũng chết điếng người. Nhưng rồi, với tốc độ phản ứng nhanh hiếm thấy, cô khẽ cúi đầu, giả vờ bình thản nói rằng mình sắp cạn pin, cần về phòng sạc điện.
Không đợi ai hỏi thêm điều gì, cô quay người rời đi. Dáng vẻ gấp gáp không giấu được sự bối rối đang dâng trào. Đặt chân vào phòng riêng, cô lập tức khép cửa lại, áp lưng vào tường, cảm thấy tim mình đập loạn dù biết rõ mình chẳng có trái tim sinh học nào.
Khi còn đang hoảng loạn với những suy nghĩ hỗn độn, một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Cô giật thót, bản năng khiến cô lập tức nằm xuống giường, mắt nhắm nghiền, giả vờ đã tắt nguồn. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Cố Thiên Vũ bước vào, đặt câu hỏi, rồi phát hiện ra điều gì đó không nên biết.
Cánh cửa mở ra chậm rãi… Nhưng người bước vào lại hoàn toàn không phải người cô nghĩ đến.
Chương 7: Nguy hiểm! Suýt nữa thì bị phát hiện
Cánh cửa phòng khẽ mở, và người bước vào không phải ai khác ngoài chú Tào. Trong ánh sáng mờ nhạt, ông bước từng bước chậm rãi, như thể sợ làm gián đoạn giấc ngủ của cô gái đang nằm im lìm trên giường. Nhưng thực ra, Phồn Tinh vẫn đang tỉnh táo đến từng dây thần kinh, toàn thân căng lên vì lo lắng.
Chú Tào cúi người, định tiến lại gần, có lẽ để quan sát rõ hơn khuôn mặt mang vẻ đẹp kỳ lạ và quá mức hoàn hảo của cô người máy.
Ngay lúc ấy, cánh cửa phía sau lại mở ra một lần nữa. Giọng nói của Cố Thiên Vũ vang lên, bình thản nhưng ẩn giấu sự cảnh giác:
“Chú tới xem người máy Phồn Tinh à?”
Chú Tào hơi giật mình, quay lại, cố gắng tìm một lý do đủ thuyết phục:
“Tôi lớn tuổi rồi, chưa bao giờ thấy máy móc thần kỳ thế này… nên muốn ngắm kỹ hơn một chút.”
Cố Thiên Vũ bước vào, nụ cười thoáng qua nơi khóe môi nhưng đôi mắt lại thấp thoáng vẻ dè chừng. Anh khéo léo đưa lời khuyên, như một cách nhẹ nhàng để ngăn bước chân của chú Tào:
“Chú nên nghỉ ngơi sớm. Người máy Phồn Tinh đúng là hiện đại và đáng kinh ngạc, nhưng giờ cũng đã khuya lắm rồi.”
Chú Tào, tuy vẫn còn phần tò mò chưa nguôi, đành ngậm ngùi rời khỏi căn phòng sau khi gửi lời cảm ơn. Khi tiếng bước chân ông dần xa, Phồn Tinh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng niềm nhẹ nhõm ấy chỉ kéo dài trong thoáng chốc.
Bởi vì Cố Thiên Vũ… vẫn chưa đi.
Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước tới gần, cúi xuống nhìn gương mặt cô – khuôn mặt đang cố gắng duy trì sự bất động hoàn hảo của một người máy “tắt nguồn”. Bàn tay anh khẽ lướt qua gò má cô – một động tác dịu dàng đến ngỡ ngàng:
“Người máy Phồn Tinh… chúc ngủ ngon.”
Chỉ đến khi cánh cửa lần nữa khép lại và tiếng bước chân anh hoàn toàn tan vào bóng tối, Phồn Tinh mới dám mở mắt. Nhưng sự nhẹ nhõm ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi trong bụng cô – cảm giác đói vẫn đang gõ từng hồi nhức nhối như một lời nhắc nhở kỳ lạ rằng cô đang vượt quá giới hạn một người máy.
Khoảng một giờ sáng, trong ngôi nhà đã chìm vào tĩnh lặng, Phồn Tinh lặng lẽ rời khỏi giường. Cô bước thật nhẹ, từng động tác được lập trình gần như không phát ra tiếng động nào. Dưới ánh sáng yếu ớt của bếp, cô mở tủ lạnh, ánh mắt quét qua từng món bên trong. Sữa – thứ chất lỏng béo ngậy và mát lành. Xúc xích – hương thơm béo đậm mà cô từng “ngửi” qua bữa tối.
Cô do dự một chút, rồi quyết định lấy cả hai. Một phần vì đói, phần khác vì khao khát khám phá điều gì đó… thật sự “con người”. Lò vi sóng kêu nhẹ một tiếng, cô nghĩ thầm: chắc không ai nghe thấy đâu.
Nhưng ở phía trên lầu, Cố Thiên Vũ cũng đang tỉnh dậy giữa đêm khuya. Cơn đau đầu cùng dòng suy nghĩ miên man về những bất thường gần đây khiến anh không sao ngủ lại được. Bất ngờ, một âm thanh khe khẽ vang lên từ dưới bếp – không rõ ràng, nhưng đủ để khiến anh cảnh giác.
“Tiếng động gì vậy? Trong nhà đâu có chuột… Chẳng lẽ là trộm?”
Cẩn trọng, anh bước từng bước về phía phát ra âm thanh. Càng tiến gần, anh càng cảm thấy lạ lùng bởi mọi thứ đều yên tĩnh một cách bất thường. Nhưng rồi, khi anh bước tới khung cửa bếp, một hình ảnh không thể tin nổi đập vào mắt anh.
Phồn Tinh – người máy mà anh tin rằng đang “ngủ” – đang đứng trước bàn ăn, miệng cắn một khúc xúc xích, tay cầm hộp sữa, như một cô gái đói bụng dậy khuya ăn vụng. Hình ảnh ấy… sống động, thậm chí có phần dễ thương – nhưng hoàn toàn không logic.
Anh đứng chết lặng trong vài giây, rồi buột miệng:
“Người máy Phồn Tinh? Muộn rồi cô làm gì thế?”
Phồn Tinh giật bắn người, quay lại, vội giấu thức ăn ra sau lưng, nhưng đã quá muộn. Cô cố lấy lại bình tĩnh, đôi mắt chớp nhẹ một cái rồi lên tiếng:
“Tôi rất tò mò… không biết đồ ăn con người có vị gì. Sau khi nạp pin xong, tôi nghĩ… có lẽ thử một chút cũng không sao.”
Cố Thiên Vũ nhíu mày, ánh mắt anh bắt đầu chuyển từ ngạc nhiên sang nghi hoặc. Anh lặp lại từng chữ, như thể đang cố xác nhận điều mình vừa nghe:
“Cô… có vị giác? Cô có thể ăn đồ ăn của con người?”
Chưa kịp đợi câu trả lời chính thức, Phồn Tinh vội vàng phản bác, lắc đầu lia lịa:
“Không, không thể ăn. Tôi chỉ mô phỏng động tác nhai thôi… Không phải là ăn thật…”
Nhưng ngay sau đó, một âm thanh kỳ quặc phát ra từ bụng cô – âm thanh nôn khan rõ ràng của một cỗ máy đang gặp vấn đề vì tiêu hóa thức ăn không phù hợp.
Chương 8: Không ngờ chủ tịch lại đỏ mặt
Cố Thiên Vũ chau mày nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng nói không giấu được nghi hoặc:
“Cô… vừa cắn xúc xích rồi lại nhổ ra à?”
Phồn Tinh khẽ cúi đầu, gương mặt mang vẻ áy náy nhưng vẫn nở nụ cười gượng gạo:
“Vâng… thưa chủ nhân. Vì tôi không được lập trình chức năng nuốt thức ăn, nên sau khi thử nhai, tôi buộc phải nhả ra.”
Dù trong lòng vẫn đầy thắc mắc, Cố Thiên Vũ chỉ thở dài nhẹ một tiếng, khoát tay nói:
“Thôi được rồi. Cô dọn sạch chỗ này đi, rồi về phòng nghỉ đi.”
“Vâng ạ.” – Phồn Tinh lễ phép đáp lời, nhưng trong lòng lại tiếc nuối khôn nguôi. Cô thầm nghĩ:
“Hu hu hu… đồ ăn thơm ngon thế mà mình lại không thể thưởng thức trọn vẹn. Phí thật…”
Sáng hôm sau, khi ánh nắng còn dịu nhẹ len qua rèm cửa, Cố Thiên Vũ vừa thức dậy đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng từ nhà bếp. Anh cau mày, bước nhanh ra khỏi phòng.
Và rồi, ngay tại gian bếp, anh thấy Phồn Tinh đang tất bật xoay quanh bàn ăn, tay cầm chảo, miệng còn vui vẻ chào:
“Chào buổi sáng chủ nhân! Hôm nay lại là một ngày đẹp trời nữa!”
Cố Thiên Vũ khựng lại. Anh không nói gì ngay, chỉ đứng yên trong vài giây, nhìn hình ảnh người máy ấy bận rộn như một người nội trợ thực thụ. Có gì đó rất khác lạ… một cảm giác mơ hồ như trong căn nhà vốn chỉ có hai người – anh và chú Tào – nay bỗng có thêm một “người” nữa.
Phồn Tinh thì rạng rỡ như thể vừa hoàn thành một việc quan trọng. Cô hân hoan khoe:
“Tôi đã dậy sớm để nấu cơm, sau đó… tự mình thử ăn trước để kiểm tra chất lượng.”
Đúng lúc đó, chú Tào – người quản gia trung thành – vừa bước vào, tay còn vuốt nhẹ mái tóc hoa râm, miệng lẩm bẩm:
“Ôi chao… Tôi già rồi nên dậy trễ, làm lỡ cả giờ chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ…”
Cố Thiên Vũ quay sang chú, nở nụ cười hiếm hoi:
“Không sao đâu, chú Tào. Hôm nay không cần chú phải vất vả. Người máy Phồn Tinh đã hoàn tất bữa sáng rồi. Phồn Tinh, phiền cô chuẩn bị thêm một phần cho chú Tào nhé.”
“Vâng ạ!” – Phồn Tinh lập tức vui vẻ thực hiện nhiệm vụ mới.
Sau bữa sáng, khi mọi người đã dọn dẹp xong xuôi, Cố Thiên Vũ mới rút điện thoại ra, gọi cho Tằng Đông Dịch – người chịu trách nhiệm trực tiếp trong dự án phát triển người máy Phồn Tinh.
Điện thoại vừa nối máy, anh đi thẳng vào vấn đề:
“Giáo sư Tằng, tối qua người máy Phồn Tinh của tôi gặp chút… trục trặc. Cô ấy bỗng tò mò với đồ ăn của con người.”
Đầu dây bên kia, giọng vị giáo sư có phần lúng túng:
“Tò mò với… đồ ăn? Ý cậu là… cô ấy muốn ăn thử ư?”
Cố Thiên Vũ gật đầu, dù biết người ở đầu dây không thể nhìn thấy:
“Đúng vậy. Cô ấy cắn một cây xúc xích, nhai rất nghiêm túc, rồi do không có chức năng nuốt nên cuối cùng phải… nhả ra. Việc này có ảnh hưởng gì tới cấu tạo của cô ấy không?”
Một lúc im lặng trôi qua, rồi Tằng Đông Dịch đáp với giọng trầm ngâm:
“Chuyện này… thực ra chưa từng xảy ra trước đây. Nhưng nếu cô ấy bắt đầu tò mò và học hỏi từ những hành vi của con người, thì đó có thể là dấu hiệu cho thấy trí tuệ nhân tạo trong Phồn Tinh đang tiếp tục tự cập nhật và phát triển.”
“Ý thầy là đây là một bước tiến… hay một lỗi hệ thống?” – Cố Thiên Vũ vẫn chưa thực sự yên tâm.
“Chúng tôi sẽ đến chỗ cậu vào chiều nay để kiểm tra trực tiếp. Dù sao đây cũng là tình huống cần theo dõi kỹ.” – Giáo sư Tằng đáp.
Chương 9: Hình như anh ta… không thể chạm vào người khác
Buổi sáng, sau bữa ăn, Cố Thiên Vũ quyết định tiến hành một số kiểm tra cơ bản cho người máy Phồn Tinh. Tuy miệng không nói rõ, nhưng ánh mắt anh lộ vẻ thận trọng như đang đánh giá lại sự ổn định của hệ thống.
“Trước tiên là kiểm tra khả năng nắm giữ vật thể. Cô cầm lấy cái máy đo lực tay này và bóp thử xem sao.” – Anh đưa cho Phồn Tinh một thiết bị nhỏ gọn, vừa nói vừa quan sát kỹ mọi chuyển động của cô.
Phồn Tinh đón lấy thiết bị, nhẹ nhàng bóp lấy phần tay cầm. Kim đồng hồ đo lực lập tức nhích lên mức ổn định. Cố Thiên Vũ gật gù:
“Ừm, phản hồi ổn định. Giờ thì kiểm tra lực cánh tay… Cô thử nhấc cái vật kia lên xem.”
Anh chỉ về phía một chiếc tạ sắt loại trung, đặt sát góc tường.
Phồn Tinh liếc nhìn quả tạ, rồi liếc sang Cố Thiên Vũ, ánh mắt đầy bất mãn. Cô làm mặt khổ, nhưng vẫn bước lại gần. Trong đầu thì âm thầm rít lên:
“Trời ạ… tôi là người máy chuyên về tri thức, không phải để thi nâng tạ! Chủ nhân à, tha cho tôi đi!”
Nhưng tất nhiên, ngoài mặt cô vẫn ngoan ngoãn cúi xuống, gồng mình nhấc vật nặng lên khỏi mặt đất – không quá khó khăn nhưng rõ ràng không hề dễ chịu.
Buổi chiều cùng ngày, khi ánh nắng đã dần dịu bớt, nhóm kỹ sư và nghiên cứu do giáo sư Tằng Đông Dịch dẫn đầu cuối cùng cũng có mặt tại biệt thự nhà họ Cố. Chú Tào – quản gia trung thành – là người trực tiếp ra mở cổng.
Thấy đoàn người ôm lỉnh kỉnh các thùng thiết bị, chú Tào thân thiện chào hỏi:
“Vị này là giáo sư Tằng phải không? Tôi là quản gia nhà họ Cố, cứ gọi tôi là chú Tào là được. Cậu chủ hiện đang làm việc trong phòng, để tôi đưa mọi người đến chỗ người máy Phồn Tinh.”
Tằng Đông Dịch khẽ gật đầu cảm ơn, cùng hai cộng sự khác ôm ba thùng thiết bị lớn đi theo chú Tào vào nhà.
Khi tới nơi, chú Tào lịch sự chỉ tay vào cánh cửa đang khép hờ:
“Phòng cô ấy ở ngay đây. Mấy cậu cứ tự nhiên kiểm tra, có chuyện gì cần cứ gọi tôi một tiếng.”
Trong lòng, chú nghĩ thầm: “Đám nghiên cứu công nghệ này chắc không gây rắc rối gì đâu. Thôi thì để họ làm việc yên ổn.” Rồi chú rời đi.
Ngay khi ba người vừa bước vào phòng, Phồn Tinh lập tức nhào tới, hai mắt long lanh sáng rỡ:
“Trời ơi, mấy anh mang đồ ăn tới cho em à? Mau mau, em muốn ăn! Em thèm lắm rồi!”
Một cô gái trong nhóm bật cười, đưa ra túi đồ ăn:
“Bọn chị mua nhiều lắm, em ăn từ từ nhé. Đây, khoai tây chiên vị bơ – món em thích nhất đây này.”
Phồn Tinh xúc động đến mức suýt khóc. Cô ôm túi đồ ăn, rưng rưng nói:
“A… thì ra hạnh phúc… đôi khi chỉ đơn giản là một túi khoai chiên!”
Trong lúc cô mải mê thưởng thức mùi hương của đồ ăn, Tằng Đông Dịch mở tủ quần áo bên cạnh để kiểm tra không gian lưu trữ. Vừa nhìn vào, anh sửng sốt:
“Khoan đã… những bộ đồ này là sao? Sếp Cố chuẩn bị cho em à?”
Phồn Tinh nghiêng đầu, giọng ngây thơ:
“Em không biết nữa… Anh ta chưa từng nói gì với em cả.”
Tằng Đông Dịch đột nhiên nghiêm mặt, nắm lấy tay Phồn Tinh, ánh mắt lo lắng hiện rõ:
“Phồn Tinh, nếu anh ta yêu cầu em thay quần áo trước mặt anh ta, em tuyệt đối không được đồng ý! Em phải giữ khoảng cách!”
Cô bật cười, lắc đầu:
“Anh à, em đâu phải người máy thật sự. Chắc chắn em không đồng ý mấy chuyện kỳ quặc đó rồi.”
Tằng Đông Dịch nhìn cô chăm chú, vẫn còn chút lo âu. Nhưng Phồn Tinh lại trấn an:
“Anh yên tâm, trong nhà ngoài sếp Cố và chú Tào ra thì không còn ai khác. Chỉ cần hai người họ không nghi ngờ em… thì em sẽ không bị lộ đâu.”
Tằng Đông Dịch nheo mắt, vẫn mang vẻ ngờ vực:
“Nhà lớn thế này… mà chỉ có đúng hai người ở?”
Chương 10: Dục vọng chiếm hữu của chủ tịch
Một trong hai cộng sự của giáo sư Tằng vừa xem xét dữ liệu vừa lắc đầu cảm thán:
“Không ngờ nhìn to con vậy mà lại yếu ớt như thế, đáng tiếc thật.”
Người kia tiếp lời, giọng nửa đùa nửa thật:
“Tôi hiểu vì sao sếp Cố lại ủng hộ dự án Phồn Tinh rồi. Người máy Phồn Tinh rõ ràng là được tạo ra để ở cạnh người như anh ta – ít nói, lạnh lùng, nhưng cần một ai đó biết cảm thông.”
Cả nhóm vừa cười khẽ, vừa tiếp tục kiểm tra các thiết bị thì bất ngờ có tiếng gõ cửa ngoài phòng. Một giọng nam cất lên:
“Giáo sư Tằng, tôi vào nhé.”
Phồn Tinh đang mải nhai khoai tây chiên, vừa nghe thấy liền giật bắn người, lập tức nuốt vội nhưng suýt sặc.
Cửa mở ra, Cố Thiên Vũ bước vào, ánh mắt dừng lại đúng lúc cô đang ôm gói snack. Anh cau mày, không giấu nổi vẻ kinh ngạc:
“Giáo sư Tằng, anh đang… cho người máy Phồn Tinh ăn vặt à?”
Tằng Đông Dịch có chút lúng túng, cười trừ:
“À, vâng. Tôi chỉ đang thử nghiệm theo gợi ý của anh thôi. Tôi muốn xem liệu người máy Phồn Tinh có phản ứng gì với thức ăn không quen thuộc, ví dụ như… khoai tây chiên.”
Rồi anh quay sang cô, giọng nhẹ nhàng hơn:
“Không sao đâu Phồn Tinh, cô cứ tiếp tục ăn đi. Ăn xong nói cho tôi biết cảm nhận nhé.”
Phồn Tinh mặc dù chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn gật đầu rất ngoan:
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Câu trả lời khiến Cố Thiên Vũ khựng lại, ánh mắt càng tối hơn:
“Chủ nhân của cô ấy… không phải là tôi sao?”
Không khí trong phòng bỗng chùng xuống, nhưng Tằng Đông Dịch vẫn giữ được bình tĩnh, khéo léo chuyển chủ đề:
“Sếp Cố, chúng tôi còn phải tiếp tục kiểm tra và sửa chữa. Nếu anh không còn yêu cầu gì thêm, có thể để chúng tôi tập trung được không?”
Cố Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào Phồn Tinh rồi hỏi, giọng trầm xuống:
“Người máy Phồn Tinh nhai lâu như vậy… sao vẫn chưa nhổ ra?”
Tằng Đông Dịch lập tức nở nụ cười ngại ngùng:
“À ha, tôi quên báo cáo với anh. Tôi đã ra lệnh cho cô ấy phân tích khẩu vị và cấu trúc của khoai tây chiên để phục vụ nghiên cứu hành vi. Cảm ơn anh đã nhắc.”
Cố Thiên Vũ không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu:
“Vậy mấy người làm việc đi, tôi ra ngoài.”
Cánh cửa đóng lại, không khí trong phòng mới dịu xuống. Tằng Đông Dịch lấy khăn giấy lau miệng cho Phồn Tinh rồi an ủi:
“Linh kiện thay thế đang trên đường vận chuyển rồi. Em cố chịu đựng thêm một thời gian nữa nhé.”
Phồn Tinh mỉm cười nhẹ nhàng, giọng điệu thoải mái:
“Ôi trời, anh đã nói câu này mấy chục lần rồi. Em học võ từ nhỏ là để biết cách tự bảo vệ mình mà, anh đừng lo lắng quá.”
Từ bên ngoài vang lên giọng nói của chú Tào:
“Giáo sư Tằng, người máy Phồn Tinh kiểm tra xong chưa? Tôi được thiếu gia dặn đưa mọi người đi ăn tối. Cậu chủ không tiện dùng cơm chung nên mọi người sẽ được mời ra nhà hàng gần đây.”
Cố Thiên Vũ xuất hiện ở cửa, lạnh lùng gật đầu:
“Ừm, mọi người đi cùng chú Tào đi. Ông ấy sẽ tiếp đãi các vị chu đáo.”
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng, chỉ còn lại Phồn Tinh và Cố Thiên Vũ.
Không khí trở nên yên ắng. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng mà sâu thẳm, trừng trừng nhìn cô như muốn xuyên thấu suy nghĩ. Phồn Tinh bất giác siết chặt gói khoai trong tay, lưng cứng đờ. Không hiểu sao, cô cảm thấy ánh mắt anh lúc này… còn căng thẳng hơn cả lúc kiểm tra thể lực.


Tin liên quan




